Kiếm Thần Càn Khôn

Kiếm Thần Càn Khôn

Kiếm Thần Càn Khôn

Tình trạng
Dịch - đang cập nhật
Xếp hạng
lượt xem
Số chương
1099
Tác giả
Trần Sơn
Thể loại

Giới thiệu tác phẩm: Kiếm Thần Càn Khôn

Review Kiếm Thần Càn Khôn (Bản Dịch) – Hành Trình Vả Mặt Đầy “Chất” Của Gã Phế Sài

Nếu bạn là fan của thể loại huyền huyễn, thích kiểu nhân vật chính “từ phế sài leo lên đỉnh cao” với những pha vả mặt phản diện sướng mắt, thì Kiếm Thần Càn Khôn của Trần Sơn chắc chắn là một bộ truyện đáng để nhảy hố. Mình nghe nói về truyện này qua mấy lời khen kiểu “main điềm tĩnh, đánh đâu thắng đó” hay “truyện này đúng chuẩn huyền huyễn, map nào cũng hấp dẫn”. Ban đầu mình nghĩ chắc cũng giống mấy bộ “main bị khinh rồi bật hack” khác thôi, nhưng khi đọc thử bản dịch, phải nói là… nó có cái chất riêng thật, không phải kiểu “đỉnh cao nhân loại” làm mình mê mẩn đến quên ăn quên ngủ, mà là cái sự cuốn hút từ từ, từng bước theo chân Cảnh Ngôn – một gã phế sài tỏa mùi “thua cuộc” nhưng lại khiến cả thiên hạ phải ngước nhìn. Vậy nên mình ngồi đây, gõ review dài thế này để kể bạn nghe cảm nhận của mình về bộ truyện này!

Cốt truyện: Từ đáy vực lên đỉnh cao, từng bước đẫm máu

Kiếm Thần Càn Khôn mở đầu với một motif quen thuộc trong huyền huyễn: Cảnh Ngôn, một thiên tài từng làm mưa làm gió ở Đông Lâm Thành, 16 tuổi đã đột phá Võ Đạo Cửu Trọng Thiên, bước vào cảnh giới Tiên Thiên – cái thành tích mà cả thành không ai sánh bằng. Nhưng rồi, không hiểu sao, sau khi vào Thần Phong Học Viện, cảnh giới của anh tụt dốc không phanh, từ thiên tài sáng chói biến thành phế sài, trò cười cho thiên hạ. Gia tộc quay lưng, bạn bè xa lánh, kẻ thù thì hả hê dìm anh xuống bùn – cái cảnh “nhân tình ấm lạnh” này đúng là làm mình vừa thương vừa tức giùm Cảnh Ngôn.

Nhưng đời không có đường cùng với những ai kiên cường. Cảnh Ngôn chẳng ngồi đó than thân trách phận, cũng không “bật hack” kiểu nhặt được bảo bối rồi mạnh lên ầm ầm như mấy bộ khác. Anh phát hiện ra Càn Khôn Giới – một không gian thần bí bị phong ấn – và từ đó bắt đầu hành trình “quật khởi” của mình. Truyện không đi theo kiểu “một bước lên mây”, mà là từng bước, từng bước đẫm máu, từ một gã phế sài bị khinh bỉ, anh leo lên đỉnh cao cô độc, vả mặt hết đám phản diện từng cười nhạo mình. Một câu ngắn gọn mà giới thiệu đã tóm tắt: “Hành trình nam chính đi từ map này tới map khác vả mặt mấy đứa phản diện” – chuẩn không cần chỉnh!

Cốt truyện phát triển theo kiểu “map nối map” điển hình của huyền huyễn. Từ Đông Lâm Thành nhỏ bé, Cảnh Ngôn dần bước ra những vùng đất lớn hơn: Thần Phong Học Viện, Thiên Nguyên Đại Lục, rồi cả những bí cảnh, thế giới rộng lớn hơn nữa. Mỗi map là một thử thách mới, từ đấu với mấy tên tiểu nhân trong gia tộc, đến đối đầu với các thế lực lớn, yêu thú hung tàn, hay thậm chí là những kẻ thù tưởng chừng không thể đánh bại. Mình thích cái cách truyện không làm quá mọi thứ: Cảnh Ngôn không phải kiểu “vô địch ngay từ đầu”, mà mạnh lên từ từ, dựa vào sự điềm tĩnh, chăm chỉ tu luyện và một chút chiến lược thông minh. Mỗi lần anh “vả mặt” ai đó, không phải chỉ dựa vào sức mạnh, mà còn là cái cách anh khiến đối thủ tự rơi vào thế bí – đọc mà thấy sướng mắt, sướng cả lòng!

Càng về sau, truyện càng mở rộng với những bí mật lớn hơn: Càn Khôn Giới là gì? Tại sao cảnh giới của Cảnh Ngôn lại tụt xuống? Và mục tiêu cuối cùng của anh trên con đường tu luyện là đâu? Những yếu tố này được Trần Sơn cài cắm khá khéo, không quá rối rắm nhưng đủ để giữ mình tò mò, muốn đọc tiếp để khám phá. Có điều, nếu bạn mong đợi plot twist kiểu “đỉnh cao bất ngờ” hay âm mưu sâu xa, thì truyện này hơi thiếu – nó thiên về hành trình cá nhân của Cảnh Ngôn hơn là những drama lớn kiểu thay đổi cả thế giới.

Nhân vật: Cảnh Ngôn – Gã phế sài điềm tĩnh mà “chất”

Cảnh Ngôn là linh hồn của Kiếm Thần Càn Khôn, và nói thật, anh chàng này là một trong những nhân vật chính “đời” nhất mình từng gặp trong huyền huyễn. Anh không phải kiểu main ngầu lòi từ đầu, lạnh lùng như băng hay nóng nảy đầy cảm xúc. Cảnh Ngôn điềm tĩnh, trầm tính, thích tu luyện hơn là nhiều chuyện – kiểu người mà bạn gặp ngoài đời sẽ nghĩ “gã này chắc chẳng làm được gì to tát”. Nhưng chính cái sự điềm tĩnh đó lại làm anh nổi bật. Mình nhớ nhất cái đoạn anh bị gia tộc cười nhạo, bị đuổi khỏi Thần Phong Học Viện, nhưng anh chẳng buồn cãi lại hay nổi điên – chỉ lặng lẽ tìm cách chứng minh bản thân. Cái kiểu “im lặng là vàng, hành động là tất cả” này làm mình thấy vừa ngầu vừa khâm phục.

Nhưng đừng nghĩ anh chỉ biết “im lặng chịu trận” nhé! Cảnh Ngôn có một ý chí thép và một cái đầu rất tỉnh. Khi phát hiện ra Càn Khôn Giới, anh không vội vàng khoe mẽ hay ỷ lại vào nó, mà kiên nhẫn tu luyện, từng bước lấy lại những gì đã mất. Mỗi lần đối mặt với kẻ thù, anh không hét lên mấy câu ngầu lòi kiểu “ta sẽ cho ngươi biết tay”, mà cứ bình tĩnh xử lý, rồi kết quả là đám phản diện ra về với cái mặt sưng phù – đúng như giới thiệu đã nói. Mình thích cái cách anh “vả mặt” không cần lời – hành động của anh đủ để khiến đối thủ câm nín.

Các nhân vật phụ trong truyện thì khá đông, nhưng chưa ai thực sự nổi bật để sánh vai với Cảnh Ngôn. Có mấy kẻ thù như đám người trong gia tộc, mấy tên học viên ở Thần Phong Học Viện, hay các thế lực lớn sau này – ai cũng có lý do để ghét Cảnh Ngôn, nhưng mình thấy họ hơi một màu: chỉ biết khinh thường anh, rồi bị anh đánh cho tơi tả. Dàn nhân vật đồng minh thì ít hơn, như mấy người bạn thân hay sư phụ, nhưng vai trò của họ không quá rõ ràng, chủ yếu là để hỗ trợ Cảnh Ngôn tỏa sáng. Nếu Trần Sơn khai thác sâu hơn vào dàn nhân vật phụ, thêm chút chiều sâu hay drama cho họ, chắc chắn truyện sẽ còn hấp dẫn hơn nữa.

Dưới đây là một số từ khóa gợi ý để tìm kiếm ebook Kiếm Thần Càn Khôn hiệu quả hơn:

  • [Dịch] Kiếm Thần Càn Khôn EPUB

  • Kiếm Thần Càn Khôn full trọn bộ

  • Kiếm Thần Càn Khôn bản dịch

  • Kiếm Thần Càn Khôn PDF/MOBI/PRC

  • Kiếm Thần Càn Khôn chương mới nhất

  • Kiếm Thần Càn Khôn đọc online

  • Kiếm Thần Càn Khôn review đánh giá

  • Tải truyện Kiếm Thần Càn Khôn

  • Truyện tiên hiệp Kiếm Thần Càn Khôn

Tải ebook Kiếm Thần Càn Khôn mới nhất - Dịch - đang cập nhật